Của chúng
mình…
Hôm nay em
buồn quá anh ạ,
Nhìn ra khoảng trời phía trước
sao vẫn thấy mênh mông cao vút trên những hàng cây…
Ôi có phải
vẫn khoảng trời thu ấy ko anh,
mà nay xuân về cho khẽ ngát xanh xanh !
mà nay xuân về cho khẽ ngát xanh xanh !
Vậy là mình
xa nhau đã gần một tháng rồi anh nhỉ,
Qua cả Tết,
qua cả ngày Va lung tung nữa rồi anh nhỉ…
qua cả ngày Va lung tung nữa rồi anh nhỉ…
Em cứ ngỡ một
lần gặp gỡ là cứ mãi bên nhau, có nào ngờ lại cách xa đâu…
Mà sao anh
giận em nhiều thế,
mà chả nói gì mà bỏ đi thế hở anh?
mà chả nói gì mà bỏ đi thế hở anh?
Có phải rằng
em chẳng hiểu thấu tình anh,
Có phải rằng
Đất Quảng anh hùng chẳng lưu luyến lòng anh !!!
Lại mong rồi,
em mong lắm anh ơi…
Nhật ký đời tôi